Suy Niệm Lời Chúa | Thứ Tư Tuần Bát Nhật Phục Sinh | Lc 24,13-35 | Phút Cầu Nguyện

SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ TƯ TUẦN BÁT NHẬT PHỤC SINH
HIỆP THÔNG LOAN BÁO TIN MỪNG

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca (24,13-35)

13Vào ngày thứ nhất trong tuần, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra. 15Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17Người hỏi họ: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy?”. Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu.

18Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời: “Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay”. 19Đức Giê-su hỏi: “Chuyện gì vậy?”. Họ thưa: “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không thấy”.

25Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! 26Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao? 27Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.

28Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29Họ nài ép Người rằng: “Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn”. Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ. 30Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32Họ mới bảo nhau: “Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”

33Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó. 34Những người này bảo hai ông: “Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-môn”. 35Còn hai ông thì thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.

SUY NIỆM

Chuyện ông Giêsu Nadarét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân... Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Israel” (Lc 24,19.21). Trên đường hướng về Emmaus, hai môn đệ đã thốt lên những lời như thế về Chúa Giêsu phục sinh, Đấng đang hiện diện như một vị khách bộ hành, đang cùng đi với họ. Nhưng dường như mắt họ không nhận ra Người, bởi vì họ còn tiếc nuối về một quá khứ vàng son bên Thầy Giêsu đã từng làm bao phép lạ lẫy lừng. Thật vậy, đối với hai môn đệ, giấc mộng về một vương quốc trần gian: đầy oai phong quyền lực, giàu sang sung túc, giờ đã tan thành mây khói. Cho nên, rời bỏ cộng đoàn để về quê, quay về cuộc sống trước đây là chọn lựa an phận và an toàn, không còn gì tốt hơn nữa. Những kinh nghiệm làm môn đệ của Thầy Giêsu, giờ chỉ còn là một ký ức đẹp, vì cuộc sống hiện tại đã xoay chuyển 180 độ.

Chuyện tưởng chỉ có ở hai ngàn năm trước, thế mà hôm nay, như vẫn còn thấp thoáng nơi cách sống đạo an phận của một số Kitô hữu, khi đối diện với chủ nghĩa hưởng thụ và thế tục hóa. Đó là khi họ tóm gọn đời sống đức tin vào việc chu toàn luật căn bản là đi lễ ngày Chúa nhật, đọc một số kinh, thực hành một vài việc bác ái, thế là họ cảm thấy yên tâm về bổn phận đối với Chúa và anh em; còn để nhân danh Đức Giêsu Kitô thành Nadarét hầu sống và loan báo niềm vui Tin mừng thì còn xa vời lắm, vẫn còn hứa hẹn ở ngày mai! Cũng có thể ngày mai ấy sẽ không bao giờ đến!

Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn. Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ”. Phải chăng, đây chính là chìa khóa mở ra cho những cõi lòng nguội lạnh hay khô khan, nhất là khi đối diện hay phải băng qua những thách đố, khó khăn của phận người hay đêm đen của đức tin? Điều này trước tiên đòi hỏi người môn đệ Chúa Giêsu phải nhận diện “những cảnh hoàng hôn cuộc đời” đang bao phủ bản thân. Đó có thể là chủ nghĩa quy ngã - lấy bản thân làm điểm quy chiếu và tìm kiếm - là mất đi từ những ký ức cảm xúc được yêu thương, được đồng hành từ tha nhân, đến ký ức Kinh thánh nơi những lời hứa cứu độ được loan báo, ứng nghiệm và đang trở nên năng lực biến đổi biết bao cá nhân và cộng đoàn. Đừng quên câu chuyện Đức Giêsu Kitô đang sống, vẫn còn được kể lại mãi, nơi lời của Người được công bố, nơi tình yêu hiến tế của Thánh thể được trao ban, đặc biệt nơi chính lời tuyên xưng đức tin đầy hân hoan và sống động của cộng đoàn: “Chúa đã trỗi dậy thật rồi”.

Lạy Chúa Giêsu phục sinh, xin thương đến và ở lại trong tâm hồn chúng con, trong cuộc sống của mỗi người chúng con, để lòng chúng con bừng cháy lên và mắt chúng con mở ra trước ân sủng bao la của Người. Nhờ đó, chúng con sẽ mau mắn vui bước lên đường, hân hoan đi làm chứng tá cho niềm vui phục sinh. Bởi vì, nguồn ánh sáng huy hoàng của Người đang chiếu tỏa những tia nắng ấm trong cõi lòng chúng con, và còn chiếu toả trong suốt cuộc đời chúng con. Alleluia.

©2020 - GIÁO XỨ HƯNG VĂN. All rights reserved.